Search

BIẾT ƠN... NGÀY THƯƠNG BINH, LIỆT SỸ!!!

  • Share this:

BIẾT ƠN... NGÀY THƯƠNG BINH, LIỆT SỸ!!!

Các bạn có thích tìm hiểu lịch sử không?

Từ ngày còn bé, Việt Anh đã rất thích nằm cạnh Ông Ngoại những buổi trưa hè, lắng nghe Ông kể về những vết thương để lại trên thân thể.

Mỗi lần đi du lịch, gặp người già ở đâu mình cũng thường hỏi về những câu chuyện chiến tranh. Từ cực Bắc Hà Giang với những trận chiến tranh biên giới, sang phía Tây Bắc nghe cụ ông người Thái kể về đoàn hành quân Tây Tiến, sang phía Đông Bắc là đọc về những trận chiến hào hùng của Ngô Quyền trên sông Bạch Đằng, của nhà Trần trước quân Nguyên Mông.

Rồi ra Cát Bà, lại say sưa nghe một bác tham gia chuyến tàu Không Số vận chuyển vũ khí, lương thực tiếp viện cho miền Nam trong chiến tranh chống Mỹ. Vào Tây Nguyên nghe kể về những trận chiến cách đây mấy chục năm.

Nhưng có lẽ để lại trong mình ấn tượng sâu sắc nhất, là khi mình đặt chân tới Nghĩa trang Trường Sơn. Hôm đấy mình đang trên Quốc lộ 1A, đoạn đường từ Quảng Bình đi Huế, không hiểu sao mình nghĩ trong đầu "phải ghé nghĩa trang Trường Sơn", thế là mình rẽ ngang mấy chục km, qua những con đường đất đỏ sang đường Trường Sơn, đường hoang vắng, nhà thưa thớt, hai bên toàn rừng cao su, vừa đi vừa sợ...

Tìm đến nghĩa trang Trường Sơn nơi mà mọi người vẫn nhắc, vẫn kể, nơi có hơn 10 nghìn ngôi mộ liệt sỹ được quy tụ về đây.

Mình vốn là một đứa nhát bóng tối, nhưng hôm đấy một mình vào trong nghĩa trang mà không sợ mấy. Vì mình nghĩ, các cụ chắc sẽ không dọa mình đâu...

Bước đến nghĩa trang, một không gian yên bình, tĩnh mịch. Nơi quy tụ hơn 10 nghìn ngôi mộ, của 10 nghìn liệt sĩ, có phân chia ra thành từng Tỉnh, từng khu. Đây chỉ là một số ít những ngôi mộ được tìm thấy, còn rất nhiều nghĩa trang khác, cũng như những ngôi mộ khác không được tìm thấy. Ước tính có gần 4 triệu người Việt chết trong cuộc nội chiến tranh Nam - Bắc.

Mình thắp hương ở đài chính rồi đi xung quanh, hướng đến phía Hải Phòng với mong muốn chụp lại tấm ảnh trên bia, xem biết đâu có người nhà ai đó chưa tìm được mộ người thân (vì em ruột Ông Nội mình cũng là Liệt Sỹ, thất lạc hài cốt bao nhiêu năm sau mới tìm lại được).

Đến khu Hải Phòng, mình thực sự xúc động, không nhớ lúc đấy mình có khóc không nữa, khi nhìn thấy tượng 3 chiến sỹ trẻ tuổi chỉ mười tám, đôi mươi đang trên đường hành quân. Mặt mũi, cử chỉ cho thấy họ đang phấn khởi, tương vui. Và phía sau lưng họ là những ngôi mộ, hàng trăm, hàng nghìn ngôi mộ.

Bên cạnh đó có bài thơ Đi của nhà thơ Tố Hữu, mà mình ấn tượng mãi cho tới tận bây giờ:

"Đi! Đi bạn ơi! Sống đủ đầy
Sống trào sinh lực, bốc men say
Sống tung sóng gió thanh cao mới
Sống mạnh, dù trong một phút giây"

Lúc đó mình xúc động nổi gai ốc khắp cả người, mặt phừng phừng đỏ, và có cái gì đó gieo vào trong tâm trí thôi thúc mình phải làm điều gì đó! Nhất định phải làm điều gì đó! Không thể để tuổi thanh xuân của mình trôi đi một cách phí hoài được.

Biết bao thế hệ cha ông đã ngã xuống.

Quê hương Việt Nam hàng nghìn năm, trải qua không biết bao nhiêu trận chiến tranh để có được hòa bình như ngày hôm nay.

Biết bao nhiêu máu xương của những thế hệ trước đã hy sinh.

Biết bao nhiêu mất mát, đau khổ của những người Mẹ mất con, người vợ mất chồng, người con mất cha, người anh em mất người thân của mình.

"Dù ở bên nào đi chăng nữa, khi tham gia vào một cuộc chiến đều là người thua cuộc"

Trong những ngày tháng Covid19 này, mình nhớ tới câu chuyện một người Ông khác là Bộ đội Trường Sơn đang ở Đắk Lắk kể cho mình những ngày ông tham gia kháng chiến. Ông cũng đồng đội hành quân đi bộ từ miền Bắc vượt qua hàng nghìn kilomet trong rừng, bom rơi, sốt rét, đói. Đồng đội của ông hy sinh gần hết, may mắn lắm, may mắn lắm mới sống sót. Mình tự hỏi :"So với gian khổ thế hệ trước thì thời giờ có là gì, mà hơi tí, mình đã kêu ca?". Vậy nên, chúng mình cùng cố gắng mọi người nhé! Covid19 rồi cũng sẽ qua thôi!

Hôm nay là ngày 27/7, ngày Thương binh liệt sỹ, mình muốn bày tỏ lòng biết ơn tới Ông Ngoại, người đã ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mình. Biết ơn các vị Anh hùng, các ông các bác Thương binh, Liệt sỹ, những người đã chịu đau thương, mất mát để ngày hôm nay có được hòa bình. Biết ơn vì một cuộc sống hòa bình.

Những hy sinh của thế hệ đi trước sẽ không phí hoài, sẽ xứng đáng, phải không các bạn?

*Ảnh 1: Mình chụp khi vừa tới nghĩa trang Trường Sơn.
*Ảnh 2: Bức tượng chụp trong khu chôn cất liệt sỹ ở Hải Phòng
*Ảnh 3: Ông Ngoại mình, thần tượng ngày bé, tấm gương để học tập của mình đấy.

#Ngaythuongbinhlietsy


Tags:

About author
not provided